Tôn Vinh Chúa Hằng Hữu

173. Đồng Hành

Câu 1:
Theo Chúa từng ngày,
mọi nẻo đường dài
in dấu chân tôi và Ngài.
Đường vắng gập ghềnh
đêm xuống sương rơi,
ngực Chúa tôi nương bình an.
Dẫu có lúc yếu mềm,
chùn bước trước bóng tối dày.
Nhẹ êm Giê-xu khuyên tôi,
“Dầu đường còn dài,
con đâu đơn chiếc.”
Điệp khúc:
Ca vang trên đường dài,
cất tiếng hát môi cười.
Luôn luôn bên cạnh ta
Giê-xu dìu bước khốn khó sẻ chia.
Dẫu nắng gắt trên đường
hay sương đêm băng giá.
Biết chắc cuối đường kia
quê hương Ngài hứa nơi ta nghỉ an.
Câu 2:
Trưa nắng đường dài
không áng mây che,
miệng khát đôi chân rã rời.
Một bóng cây cao
bên suối trong xanh,
dừng bước tôi thưa cùng Ngài,
“Chúa hỡi chính chốn này,
phải chăng nơi con đang về?”
Nhẹ êm Giê-xu khuyên lơn,
“Hành trình còn dài,
ta luôn đi với”.
Điệp khúc:
Ca vang trên đường dài,
cất tiếng hát môi cười.
Luôn luôn bên cạnh ta
Giê-xu dìu bước khốn khó sẻ chia.
Dẫu nắng gắt trên đường
hay sương đêm băng giá.
Biết chắc cuối đường kia
quê hương Ngài hứa nơi ta nghỉ an.
Câu 3:
Đường vẫn còn dài
đôi lúc phong ba vùi lấp
đôi chân lữ hành.
Mưa gió phũ phàng
trượt trơn đôi chân,
tôi ấm êm trong lòng Ngài.
Mãi nối tiếp tháng ngày,
cạnh tôi có Chúa sớm chiều.
Lời Giê-xu bên tai tôi,
“Đường chẳng còn dài,
đôi chân vui bước.”
Điệp khúc:
Ca vang trên đường dài,
cất tiếng hát môi cười.
Luôn luôn bên cạnh ta
Giê-xu dìu bước khốn khó sẻ chia.
Dẫu nắng gắt trên đường
hay sương đêm băng giá.
Biết chắc cuối đường kia
quê hương Ngài hứa nơi ta nghỉ an.