Tôn Vinh Chúa Hằng Hữu

337. Đồi Vắng

Câu 1:
Đồi vắng trong sương chiều Giê-xu đã trút hơi rồi,
ngàn cây đứng như ru hồn nhân thế đang trầm luân.
Thập giá treo thân người mang bao vết gươm căm hờn,
bởi người không biết chi tình yêu Chúa Cha.
Vì tình yêu nên Thiên Chúa sai Ngài đến dương trần,
gánh thay bao đớn đau đời người lầm than.
Nhưng thiên tình Ngài ban cho nhân gian đó đã khinh thường.
Thế nhân vì tội ô lìa xa Chúa, giờ đây thân Chúa đau thương.
Đồi Gô-gô-tha nhuộm huyết tuôn Giê-xu phó thân mình vì tôi.
Nằm xuống thế cho người Giê-xu hỡi cớ sao Ngài
nhân từ tha thứ cho trần gian hờn căm.
Câu 2:
Kìa đó chốn an phần nơi thanh vắng bóng đêm dài,
ru theo tiếng hát êm đềm đưa bước chân biệt ly.
Đường vắng bóng con người đem thân Chúa đến nơi mộ,
muôn đời như cách xa tội ô thế nhân.
Vì tình yêu nên Thiên Chúa sai Ngài đến dương trần,
gánh thay bao đớn đau đời người lầm than.
Nhưng thiên tình Ngài ban cho nhân gian đó đã khinh thường.
Thế nhân vì tội ô lìa xa Chúa, giờ đây thân Chúa đau thương.
Đồi Gô-gô-tha nhuốm huyết tuôn Giê-xu phó thân mình vì tôi.
Mồ Chúa niêm phong rồi tình yêu đó quá cao đẹp,
muôn đời cho chính anh và tôi giờ đây.